Bên cạnh hồ Hoàn Kiếm, giữa những tòa nhà cao tầng, hiện đại, ít ai để ý đến căn nhà cổ nhỏ, nằm gọn ở một bên phố. Tầng 1 là cửa hàng bán ba lô, cặp sách. Tầng 2 là quán cafe, mà theo mình, ít đâu được như vậy
Đây là lối đi lên quán, qua 2 cầu thang cao và dốc, mình đã đến Cafe Bích
Cảm giác đầu tiên khi mình lên đây, đó là sự cổ kính, tĩnh lặng, có cái gì đó rất khác so với những quán cafe mình từng ngồi, không ồn ào, xô bồ. Lượng khách vào buổi tối không quá đông, đấy cũng là điều mình thích.
Có lẽ không ai uống cafe mà không biết đến cafe Giảng. Cụ Giảng có vài người con (chính xác là bao nhiêu thì mình cũng chả biết). Các người con của cụ đều học nghề cafe của bố và khi mở quán cafe riêng, vẫn lấy tên là Giảng. Bà Bích là con cả của cụ, thế nhưng quán cafe của bà lại ko mang tên cha mình. Điều gì đã làm nên sự khác biệt để tạo ra thương hiệu cafe Bích đây ?
Bà Bích trước đây vốn là giáo viên dạy Văn cấp 3, bà đã từng dạy ở rất nhiều chỗ, đã từng đi rất nhiều nơi, nhưng theo bà, không đâu có những vẻ đẹp như Hà Nội. Sau khi nghỉ hưu, bà mở quán cafe, có lẽ đó là vào năm 83, 84. Ngôi nhà bà dùng để mở quán cũng là nơi bà sống, đã hơn 100 tuổi. Bà là người Hà Nội gốc, có lẽ vì thế, khi tiếp xúc với bà, mình cảm thấy thật gần gũi. Bà cũng rất cởi mở, thân thiện, cho mình nhiều thông tin cũng như cảm nhận của bà về phố cổ Hà Nội, tất nhiên, cả về quán Cafe của bà.
Đây là hình chụp bà năm 11 tuổi
và năm 35 tuổi:
Bao nhiêu năm qua đi, nhưng bà vẫn giữ được nét thân thiện, giản dị vốn có của mình
:
"Vẻ đẹp của phố cổ" - bà tâm sự - "đó không phải là làm cái nhà đẹp hơn, không phải trang trí cho nó thật là đàng hoàng, nhà bà cũng không hề đàng hoàng tí gì, bàn ghế rất là cũ kĩ, bản thân bà cũng là một con người rất cũ kĩ, không son phấn, không... gì cả, không phải trang hoàng cho đẹp đẽ, bản thân mình thế nào nó là như vậy, cái chính là cái duyên ở bên trong". Cái duyên ở bên trong của đất Hà Thành, của phố cổ, theo như bà gọi, nó là cái duyên ngầm.
Khung cảnh quán vẫn luôn như vậy, mảng tường cũ kĩ, cả những chiếc bàn, ghế xập xệ, bao năm nay vẫn thế
cả chiếc tủ con để đựng gian hàng đơn giản của bà, có lẽ cũng vài chục năm tuổi:
đồ làm cafe cũng vậy:
mình thấy thú vị nhất ở cái loa cổ này, mà theo bà nói, loa này nghe nhạc rock mới đã
"Nếu như anh không phải là người thích cái cổ, thì anh sẽ không thích ngồi ở đây. Nơi này, tất cả đều rất bình thường" - bà nói - "Nếu anh để ý, thì tất cả những người lên đây đều không dám nói tục chửi bậy, kể cả thế hệ thanh niên trẻ, vì nói tục chửi bậy, lập tức bà Bích mắng luôn"
Lên đây, ngồi uống cốc cafe, nhâm nhi, lắng nghe. Có khi là nhạc cổ điển, có khi là nhạc rock, nhưng kể cả khi nghe nhạc rock đi chăng nữa, con người vẫn suy tư. Nghề cafe của cụ Giảng, không dám nói là đặc biệt, nhưng từ hàng trăm năm về trước, cho đến bây giờ, nó là cafe nguyên chất, và chỉ có vậy thôi. "Không nói là tài, không nói là ngon, không nói là đặc biệt, chỉ là cafe nguyên chất" - bà nhắc đi nhắc lại điều này
.
Tại sao bà không lấy tên là cafe Giảng? Theo suy nghĩ của bà, tất nhiên là cái nghề của cha mẹ truyền lại, thế nhưng mình cũng phải khẳng định mình 1 chút, có 1 cái phong cách của riêng mình. Cafe thì rang, xay giống như của ông Giảng, nhưng khi nó đến tay người dùng, thì lại phải của bà Bích. Bà nói thêm: "Sinh viên nó rất biết bà Bích, vì bà cũng ghê gớm, chửi bậy trên đây là bà mắng, trốn học lên đây là bà cũng mắng"
Có rất nhiều thế hệ thanh niên đã từng ngồi, cũng có rất nhiều cặp, đôi quen và yêu nhau. Long Vũ cũng từng ở đây, và là một trong những người khơi mào phong trào cafe rock nơi này
. Rồi rất nhiều việt kiều ở các nước, đi từ những năm 53, 54. Nhưng có 1 cái đặc biệt là khi đã lên đây rồi, thì mọi người đều bảo nơi đây "Đúng là một thời để nhớ". "Một thời để nhớ và không thể nào quên được, muốn đi đâu thì đi, mỗi khi về Hà Nội là chúng nó lại lên thăm bà Bích" - bà cười.
Quán cafe của bà, không biển hiệu, không quảng cáo, mà theo bà nói, nó là "hữu xạ tự nhiên hương, cũng là một cái duyên ngầm, duyên với con người, duyên với phổ cổ, duyên với Hà Thành". Đường đi vào rất khó khăn, thế nhưng mọi người vẫn đến.
Đã từng đọc nhiều bài viết về cafe Bích, nhưng đúng là chỉ khi lên tận nơi, mình mới cảm nhận được từng câu từng chữ mà những người khác hoài niệm về nơi này. Rất nhẹ nhàng, rất bình thường, rất tự nhiên, rất hoài cổ nhưng không ồn ã. Ngồi uống cafe, nhìn ra phố cổ, đó là một cảm giác khó có thể diễn tả được.
Khi ngồi ở đây, dù là với bạn, với người yêu, hay cả khi một mình, đều đem lại những trải nghiệm rất thú vị, đây là điều mà ít nơi mình nghĩ có thể làm được
Gian gác có lẽ chỉ 15m vuông, để bán cafe ít ỏi thế này thôi, chỉ 6000, 7000VNĐ 1 cốc cafe. Vậy mà khi bán đi lại là cả 1 gia tài. Nhưng nếu để lại, có lẽ là vô giá...
Từ giờ về sau, mình sẽ là khách quen của quán này, chắc chắn đấy. Sau hôm nay chắc bà Bích cũng nhớ mình rồi, ngồi với bà đến hơn 2 tiếng đồng hồ chứ có ít đâu